[129] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Loại Bỏ Dấu Ấn
Máu tươi nhớp nháp văng tung tóe trên mặt đất, vài thi thể không trọn vẹn rải rác nằm trong phòng, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Một người trẻ tuổi còn chưa được hai mươi quỳ trong vũng máu, cúi đầu im lặng không nói.
Trên mặt, trên quần áo, trên tay hắn đều là máu tươi đỏ sẫm, tất cả số máu này là do những thi thể kia lưu lại.
Một người phụ nữ trung niên mặc váy hoa gối đầu lên đầu gối của hắn, mắt nhắm lại, vẻ mặt có chút không cam lòng.
Phần ngực cô ta có một vệt máu đỏ sậm.
Người phụ nữ này, đã không còn nhiệt độ cơ thể.
Câu nói cuối cùng mà cô ta lưu lại là: 'Con dọa mẹ đấy, đừng như vậy...'
Ánh mắt người trẻ tuổi trống rỗng, vẫn duy trì tư thể bất động quỳ dưới đất, máu đông đặc lại, cử động cũng không còn linh hoạt.
Đột nhiên không biết nghĩ tới gì đó, biểu cảm trên mặt trở nên mất khống chế, người trẻ tuổi cúi người ôm lấy đầu người phụ nữ, nước mắt rơi như mưa.
"Mẹ, con sai rồi, con sẽ không như vậy nữa đâu..."
"Mẹ có thể tỉnh lại không..."
"Xin lỗi, con sẽ không đi đâu mà..."
...
"Tao tưởng mày sẽ xử lý chúng thật thú vị chứ, không ngờ chỉ được như vậy, thất vọng quá."
Âm thanh quen thuộc truyền tới, Ôn Văn từ trong hồi ức tỉnh táo lại, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không nhìn được gì.
"Mày vẫn chưa đi à, thích rình coi hả? Đúng là thú vui tởm lợm." Ôn Văn mỉa mai.
"Chậc, trước đó tao đã chú ý tới đám người này rồi, muốn xem thử xem mày xử lý chúng thế nào, không ngờ mày lại nhân từ nương tay cho chúng, về phần thú vui... chỉ cần làm tao hài lòng thì đó chính là thú vui."
Cao Phỏng ngồi trên nóc một chiếc xe, hứng thú nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn thử hỏi: "Trò chơi này kéo dài năm ngày, mày định sẽ nhìn tao chằm chằm như vậy sao?"
"Không không không, như vậy thật không thú vị, tao mới không hứng thú bám theo sau đít mày đâu, tao sẽ tìm chuyện thú vị hơn để làm."
Cao Phỏng cười vặn vẹo, sau đó biến mất trong tầm mắt Ôn Văn, cũng không biết muốn đi gieo họa cho ai.
Lần này Ôn Văn cẩn thận dò xét một vòng xung quanh, xác định tên kia không trốn ở góc nào đó xem cuộc vui mới hoàn toàn thả lỏng.
Anh chạy tới một mái nhà, ngồi trên lan can, để gió lạnh thổi quét, bắt đầu suy ngẫm đối sách.
"Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu cứ để hắn nắm tiết tấu như vậy thì mình không có chút khả năng thắng nào."
"Nếu muốn thắng thì phải nắm chặt tiết tấu trò chơi ở trong tay mình!"
Ôn Văn xoa xoa trán, tự nói với mình: "Hiện giờ cần làm ba chuyện, thứ nhất là giải quyết dấu ấn trên tay, dấu ấn này nói không chừng có ẩn hậu chiêu của tên kia, nhất định phải nghĩ cách giải quyết uy hiếp này."
"Chuyện thứ hai chính là tìm ra biện pháp đối phó tên kia, theo lời hắn thì thứ mà mình tiếp xúc chỉ là phân thân, mình có giết chết phân thân thì cũng không thể làm gì hắn..."
"Về chuyện thứ ba, mình phải tìm ra Nhan Bích Thanh, thắng trò chơi này!"
Trời sần sáng ngời, mặt trời ló dạng ở phía đông thánh phố, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mặt Ôn Văn, làm anh có cảm giác thực trong lành.
"Nói tiếp thì hình như mình vẫn chưa từng ngắm mặt trời mọc như thế này... thực đẹp."
Kế tiếp Ôn Văn đưa tay lên, mu bàn tay trơn bóng trắng nõn, không có gì khác thường, nhưng anh biết, trước đó ở nơi này từng có một dấu ấn tay cầm chơi game.
"Trước tiên giải quyết cái này, bằng không làm gì cũng không an tâ,."
Trước tiên Ôn Văn biến về trạng thái ngục ti tai hại, sau đó tâm niệm lóe một cái liền tiến vào trong trạm thu nhận, nháy mắt tiến vào trạm xung quanh người anh liền xuất hiện một lớp chắn màu đen bao trùm lấy anh.
Làm như vậy thì cho dù Cao Phỏng có thể thông qua dấu ấn kia rình coi anh thì cũng không thấy được gì cả.
Ôn Văn không tin thực lực của Cao Phỏng lại lợi hại hơn ngục ti tai hại trong trạm.
Sau khi biến thành trạng thái ngục ti tai hại, thực lực của Ôn Văn không còn là cấp bậc trước đó nữa, dấu ấn mà trước đó không thể phát hiện, lúc này đã lộ ra rõ ràng.
"Ừm... thứ này có vẻ chỉ là đảm bảo trò chơi được tiến hành mà thôi, chỉ cần mình không quy phạm quy tắc vốn không tồn tại, hoặc gian lận sau khi thua cuộc thì dấu ấn sẽ không kích hoạt."
"Hắn không thể thu được lợi ích gì từ dấu ấn này, vì thế mình không cần lo lắng dấu ấn sẽ bùng nổ như một quả bom hẹn giờ, cũng không cần lo lắng hắn dựa vào dấu ấn này để rình coi."
"Mình cũng có thể hủy đi dấu ấn này nhưng nó và hắn có liên hệ, một khi hủy bỏ thì hắn cũng sẽ phát hiện, đến khi đó lại phát sinh ra rất nhiều phiền phức."
"Có điều..."
Ôn Văn gãi cằm, nhìn sơ qua thì dấu ấn này khá là hiền lành, công hiệu tương tự với hợp đồng của người siêu năng.
Nhưng xem kỹ thì dấu ấn này có một công năng rất đặc biệt.
Đó chính là nếu Ôn Văn thua thì sẽ tự động bắt đầu vòng chơi tiếp theo!
Đúng vậy, nếu không có trạm thu nhận mà thua cuộc thì Ôn Văn phải không ngừng chơi trò chơi với tên kia.
Nếu thua đến cuối cùng, có trời mới biết tên kia sẽ ra điều kiện gì.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Ôn Văn liền ra quyết định.
Đó chính là chỉ hủy đi hậu chiêu của dấu ấn này, chức năng khác thì bảo lưu.
Thông thường thì người siêu năng tuyệt đối không thể làm được, nhưng Ôn Văn ở bên trong trạm thu nhận thì hoàn toàn có khả năng.
Khí đen trên tay anh tuôn trào, sau đó phủ lên trên dấu ấn, năng lượng màu đen hoạt động tinh tế hệt như đang tiến hành một ca phẫu thuật ngoại khoa.
Ôn Văn không quá hiểu biết về mấy thứ ký hiệu này cho lắm, nhưng khi thực lực mạnh đến một mức độ nhất định, những thứ ở cấp bậc thấp này, anh có thể thấu hiểu triệt để.
Xử lý dấu ấn xong, Ôn Văn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để tìm kiếm Nhan Bích Thanh, đồng thời giải quyết hắn.
Cho dù đã có thể khống chế được dấu ấn này bất cứ khi nào nhưng Ôn Văn cũng không muốn thua, bởi vì nếu anh thua, cho dù không còn dấu ấn thì tên kia cũng sẽ tiếp tục quấn lấy anh.
Dựa vào vài lần tiếp xúc trước đó, Ôn Văn biết loại người như tên Cao Phỏng kia giống như keo dán da chó vậy, nếu không thể đánh chết thì khẳng định sẽ bám dính lấy anh.
Vì thế, Ôn Văn không chỉ muốn thắng mà còn muốn thừa dịp này, thoát khỏi tên kia!
"Mục tiêu là Nhan Bích Thanh, mình không hiểu chút nào về người này, chỉ biết gần đây có khả năng hắn đang ở thành phố Phù Dung Hà, chuyện này mình đang ở thế yếu."
"Nội bộ Hiệp Hội Thợ Săn có lẽ sẽ có tin tức liên quan, nhưng mình làm sao có được đây?"
"Tiến vào trộm tin thì nói không chừng sẽ bị Lâm Triết Viễn phát hiện, như vậy quan hệ của mình với Hiệp Hội Thợ Săn sẽ kết thúc."
"Ưu thế duy nhất chính là thời hạn năm ngày, thời gian qua rồi, với năng lực quỷ dị của tên kia, rất có thể mình sẽ không còn cơ hội nữa."
Mặc dù đối với Ôn Văn mà nói, muốn tìm một người siêu năng mà chỉ biết mỗi tên và diện mạo thì thật sự quá khó rồi.
Hơn nữa, Nhan Bích Thanh thăng lên cảnh giới đồng hóa thất bại, tức là ít nhất hắn cũng đang có thực lực mạnh nhất của cảnh giới nắm giữ, chỉ dựa vào một mình Ôn Văn thì nói không chừng không phải là đối thủ, có tìm được cũng chưa chắc thành công giết hắn.
Đột nhiên, Ôn Văn vỗ tay nói: "Dứt khoát gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn là được rồi!"
"Như vậy thì mình có thể lợi dụng Hiệp Hội Thợ Săn vây bắt tiêu diệt Nhan Bích Thanh, sau đó tìm cơ hội giết chết hắn!"
"Để thoát khỏi tên kia, mình phải cố gắng hết sức, đây là chuyện nên làm!"
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo